Ta đứng đây ngay giữa cuộc đời
giang rộng đôi tay thả hồn vào trời đất
gió khẽ thoảng qua xoa dịu một tâm hồn
lặng mỉm cười nhìn quãng đời đã trôi qua
có phải cuộc đời là hai chữ phận duyên
ngoảnh đầu nhìn dòng người xuôi ngược
không nhận ra mình ở đâu trên cõi nhân gian
tôi đi tìm tôi tìm hoài mà ko được
nga ba duong nhung ko tim ra loi re
lang thang một mình kiếp nghệ si la day
viết một bai tho nhưng ko cần người hiểu
chỉ cần ta tim dc ta tro lai ban nga cua chính mình
0 nhận xét:
Đăng nhận xét